Chiều nắng nhạt hôm ấy , cậu đến bên tớ như một cơn gió mùa thu nhẹ nhàng . Cũng chiều nắng nhạt đó , cậu lướt ngang vô tình mang theo bao mùa nhớ . Và những chiều sau vẫn thế , chỉ còn nơi đó là một kẻ ngốc mãi đứng trông chờ trong vô vọng. Có người đã từng hỏi vì sao tớ không thể quên được cậu . Đơn giản là vì ngay cả việc vì sao tớ yêu cậu , tớ còn không biết nữa . Yêu và quên..đều là một ẩn số . Và tớ chỉ biết đặt mỗi dấu chấm lửng sau những ẩn số đó . " Cậu đã bao giờ thực sự yêu tớ chưa ? " Câu hỏi đã được đặt ra nhưng chẳng dám nhận câu trả lời . Cũng có khi câu trả lời đã rõ rành rành rồi nhưng tớ chưa bao giờ chấp nhận là sự thật. Phải ! Là tớ không đủ dũng khí để đối mặt với nó . Tạo hoá ban tặng cho con người một sức mạnh ghê gớm đó là "ảo tưởng" mà. Vậy thì cứ để tớ ảo tưởng thêm vài lần nữa đi nào . :D - Tháng năm ấy , người đã từng thương tôi !? Nói đi , phải không , dù chỉ là mộng tưởng . - &
đơn phương người thương người thương khác chẳng khác nào tự dằn vặt bản thân ...