Skip to main content

Posts

Showing posts with the label Người yêu cũ

Anh - Em - Những kí ức của chúng ta !

       * Thời gian trôi nhanh thật ! Cuối cùng em cũng quên được anh . Em đã tập quen với việc nghe tin anh có người yêu mới , em cũng không thấy nhói nữa . Ngày hôm ấy , em nhận ra người yêu mới của anh chính là người yêu cũ . Em không vui , cũng không đau , chỉ thoáng buồn . Em buồn vì chúng ta từng có cơ hội quay lại . Nhưng anh không chọn em , anh chọn cô ấy . Em thấy anh trao những cử chỉ nồng ấm , như anh từng làm với em . Từng lời nói từng hành động đều quen thuộc . Phải chăng , em cũng như cô ấy , hay đối với tất cả những cô gái anh đều như thế ?! Là tình yêu trong anh quá lớn , hay quá dư thừa để trao hết cho những cô gái . Và ngày hôm ấy , em nhận ra . Em cũng chỉ là một trong số những người thuộc danh sách người yêu cũ của anh .        * Ngày hôm nay em chợt nhớ đến anh . Chẳng hiểu sao con tim em cứ gọi tên anh mãi . Dường như nó muốn phản bội em rồi . Xem như tự thưởng cho con tim sau tháng ngày an yên . Em để mặc nó dằn vặt bản thân thêm mộ

Anh - Em - Những kí ức của chúng ta !

       * Sau bao tháng ngày an yên, em cũng đã dần quen với việc không có anh bên cạnh. Không còn nữa những tin nhắn sáng sớm chiều muộn và cũng chẳng còn ai đón đưa em đến trường. Em nhớ những tin nhắn của anh. Em nhớ như in từng giây phút đó. Anh hay đánh thức em bằng tin nhắn ''em ơi'' lúc 7h sáng, anh hay hỏi em ăn cơm chưa vào lúc 12h trưa và 7h tối,.. anh thường như thế. Ngày nào em cũng nhận được tin nhắn vào khoảng thời gian ấy, và đó là thói quen. Người ta thường nói đã là thói quen thì khó bỏ lắm. Em cũng không ngoại lệ. Ngày không còn anh, em vẫn giữ thói quen ấy, vẫn thời gian ấy, mọi thứ dường như chẳng thay đổi chỉ duy nhất việc anh không còn ấn nút ''send'' nữa. Ngày thứ nhất: em nghĩ anh bận học. Ngày thứ hai: có lẽ anh mắc công chuyện gì đấy. Ngày thứ ba, thứ tư rồi thứ năm ... em phải viện tiếp những lí do gì đây để tự lừa dối bản thân rằng anh không còn giữ nguyên thói quen ấy. Em cũng không biết nữa. Và rồi em cũng dần chấp nhận