Tôi. Ở cái tuổi 17 này, đã không ít lần vấp ngã và chứng kiến sự sụp đổ. Từ gia đình tình cảm đến mọi thứ. Mỗi lần lại hằn lên 1 vết xước đau đớn. Và một khi những vết xước ấy đủ lớn để tạo thành lỗ hỏng thì chính ngay cái vỏ bọc tôi tự tạo ra cũng vỡ tan.
Không có thứ gì là cứng rắn vững chãi, không có ai là mạnh mẽ cả. Chỉ là chưa đến lúc có thứ gì đó đủ để phá hoại sự mạnh mẽ đó mà thôi . Bức tường có chắc chắn cách mấy cũng sẽ sụp đổ sau trận động đất. Vạn lí trường thành kiên cố vững chải là vậy cũng sẽ có lúc phai mòn. Đấy vấn đề là ở chỗ thời gian cho sự mạnh mẽ là bao lâu, và chất xúc tác cho sự yếu đuối khi nào mới xuất hiện. Con người - Thực thể sống và sinh động nhất của tạo hóa. Cũng sẽ không tránh được sự mài mòn này. Thời gian đủ hun đúc cho vỏ bọc mạnh mẽ, nhưng đến 1 lúc nào đó, khi không còn đủ khả năng mạnh mẽ nữa, bạn hãy thả lỏng đi. Cuộc sống là 1 cuốn phim đầy màu sắc và không hồi kết. Nếu muốn làm nam nữ diễn viên chính thì bản thân bạn phải biết thích nghi sao cho đến phút cuối, còn không bạn sẽ bị đào thải ngay từ những tập đầu... Để chiều lòng người này và vui í với người khác thật không dễ dàng chút nào. Có thể bạn sẽ mang bộ mặt này để gặp một người nhưng xoay một cái sẽ gặp người khác với bộ mặt hoàn toàn khác. Sống mà cứ luôn phải tìm mọi cách để không phật lòng mọi người. Sống nhưng lại luôn nghĩ đến người khác, đặt lợi ích của người khác lên trên lợi ích của bản thân thật sự là rất mệt mỏi.
Vậy nên đừng gồng mình cho những vai diễn đó nữa. Hãy yếu đuối như chính bạn đang khao khát sự quan tâm của 1 ai đó, yếu đuối 1 lần sau tất cả khó khăn mình phải đối mặt và vượt qua. Những vết xước đã dần thay thế bởi lỗ hỏng. Từng lỗ hỏng nhỏ và rồi như hố đen vũ trụ. Bạn cũng đừng ngạc nhiên về điều đó. Khi con người tổn thương quá nhiều, chịu đựng quá lâu, thản nhiên chúng sẽ hình thành. Nghĩ ngơi đi, rơi vào hố đen vũ trụ ấy đi. Cảm nhận tất cả đi. Như tôi đang làm đây này !
Không có thứ gì là cứng rắn vững chãi, không có ai là mạnh mẽ cả. Chỉ là chưa đến lúc có thứ gì đó đủ để phá hoại sự mạnh mẽ đó mà thôi . Bức tường có chắc chắn cách mấy cũng sẽ sụp đổ sau trận động đất. Vạn lí trường thành kiên cố vững chải là vậy cũng sẽ có lúc phai mòn. Đấy vấn đề là ở chỗ thời gian cho sự mạnh mẽ là bao lâu, và chất xúc tác cho sự yếu đuối khi nào mới xuất hiện. Con người - Thực thể sống và sinh động nhất của tạo hóa. Cũng sẽ không tránh được sự mài mòn này. Thời gian đủ hun đúc cho vỏ bọc mạnh mẽ, nhưng đến 1 lúc nào đó, khi không còn đủ khả năng mạnh mẽ nữa, bạn hãy thả lỏng đi. Cuộc sống là 1 cuốn phim đầy màu sắc và không hồi kết. Nếu muốn làm nam nữ diễn viên chính thì bản thân bạn phải biết thích nghi sao cho đến phút cuối, còn không bạn sẽ bị đào thải ngay từ những tập đầu... Để chiều lòng người này và vui í với người khác thật không dễ dàng chút nào. Có thể bạn sẽ mang bộ mặt này để gặp một người nhưng xoay một cái sẽ gặp người khác với bộ mặt hoàn toàn khác. Sống mà cứ luôn phải tìm mọi cách để không phật lòng mọi người. Sống nhưng lại luôn nghĩ đến người khác, đặt lợi ích của người khác lên trên lợi ích của bản thân thật sự là rất mệt mỏi.
Vậy nên đừng gồng mình cho những vai diễn đó nữa. Hãy yếu đuối như chính bạn đang khao khát sự quan tâm của 1 ai đó, yếu đuối 1 lần sau tất cả khó khăn mình phải đối mặt và vượt qua. Những vết xước đã dần thay thế bởi lỗ hỏng. Từng lỗ hỏng nhỏ và rồi như hố đen vũ trụ. Bạn cũng đừng ngạc nhiên về điều đó. Khi con người tổn thương quá nhiều, chịu đựng quá lâu, thản nhiên chúng sẽ hình thành. Nghĩ ngơi đi, rơi vào hố đen vũ trụ ấy đi. Cảm nhận tất cả đi. Như tôi đang làm đây này !
Comments
Post a Comment