Skip to main content

Cứ để bản thân nghỉ ngơi . :)

     Tôi. Ở cái tuổi 17 này, đã không ít lần vấp ngã và chứng kiến sự sụp đổ. Từ gia đình tình cảm đến mọi thứ. Mỗi lần lại hằn lên 1 vết xước đau đớn. Và một khi những vết xước ấy đủ lớn để tạo thành lỗ hỏng thì chính ngay cái vỏ bọc tôi tự tạo ra cũng vỡ tan.
     Không có thứ gì là cứng rắn vững chãi, không có ai là mạnh mẽ cả. Chỉ là chưa đến lúc có thứ gì đó đủ để phá hoại sự mạnh mẽ đó mà thôi . Bức tường có chắc chắn cách mấy cũng sẽ  sụp đổ sau trận động đất. Vạn lí trường thành kiên cố vững chải là vậy cũng sẽ có lúc phai mòn. Đấy vấn đề là ở chỗ thời gian cho sự mạnh mẽ là bao lâu, và chất xúc tác cho sự yếu đuối khi nào mới xuất hiện. Con người - Thực thể sống và sinh động nhất của tạo hóa. Cũng sẽ không tránh được sự mài mòn này. Thời gian đủ hun đúc cho vỏ bọc mạnh mẽ, nhưng đến 1 lúc nào đó, khi không còn đủ khả năng mạnh mẽ nữa, bạn hãy thả lỏng đi. Cuộc sống là 1 cuốn phim đầy màu sắc và  không hồi kết. Nếu muốn làm nam nữ diễn viên chính thì bản thân bạn phải biết thích nghi sao cho đến phút cuối, còn không bạn sẽ bị đào thải ngay từ những tập đầu... Để chiều lòng người này và vui í với người khác thật không dễ dàng chút nào. Có thể bạn sẽ mang bộ mặt này để gặp một người nhưng xoay một cái sẽ gặp người khác với bộ mặt hoàn toàn khác. Sống mà cứ luôn phải tìm mọi cách để không phật lòng mọi người. Sống nhưng lại luôn nghĩ đến người khác, đặt lợi ích của người khác lên trên lợi ích của bản thân thật sự là rất mệt mỏi.
     Vậy nên đừng gồng mình cho những vai diễn đó nữa. Hãy yếu đuối như chính bạn đang khao khát sự quan tâm của 1 ai đó, yếu đuối 1 lần sau tất cả khó khăn mình phải đối mặt và vượt qua. Những vết xước đã dần thay thế bởi lỗ hỏng. Từng lỗ hỏng nhỏ và rồi như hố đen vũ trụ. Bạn cũng đừng ngạc nhiên về điều đó. Khi con người tổn thương quá nhiều, chịu đựng quá lâu, thản nhiên chúng sẽ hình thành. Nghĩ ngơi đi, rơi vào hố đen vũ trụ ấy đi. Cảm nhận tất cả đi. Như tôi đang làm đây này !



Comments

Popular posts from this blog

Quá khứ còn lại gì?

       Các cậu đã bao giờ mất niềm tin vào tình yêu chưa? Tớ đã từng có 1 tình yêu đẹp ở độ tuổi thanh xuân năm ấy - năm tớ 17 tuổi. Nhưng sau đó tớ bị ghosting. Tớ bị cắt đứt liên lạc và hầu như không thể tìm thấy người ấy nữa. Những câu hỏi cứ luôn đeo bám tớ năm tháng ấy đã khiến tớ phải mất 4 năm mới move on được.       Và rồi lần này tớ gặp một người, người hiểu cho câu chuyện của tớ. Cậu ấy nói rằng tớ hãy thử mở lòng tin vào tình yêu thêm một lần nữa đi, tin vào cậu ấy đi. Cậu bảo mình rất chung thủy và sẽ không để tớ rơi vào trường hợp đó 1 lần nào nữa. Cậu hứa dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ cùng tớ giải quyết mọi chuyện, nhất quyết không nói lời chia xa. Trước khi bắt đầu chuyện tình này tớ thật sự rất sợ, vì giữa cậu và người trước rất có nhiều điểm chung với nhau, tớ sợ tớ lại bị bỏ rơi 1 lần nữa. Nhưng rồi cuối cùng tớ chọn cho cả 2 một cơ hội, hy vọng sẽ có 1 cái kết tốt đẹp. Tớ và cậu đã có những khoảng thời gian rất hạnh phúc với nhau. Tớ đã từng nghĩ rằng cậu sẽ là động

CHO NHAU MỘT LỜI ĐÁP

        Chiều nắng nhạt hôm ấy , cậu đến bên tớ  như một cơn gió mùa thu nhẹ nhàng . Cũng chiều nắng nhạt đó , cậu lướt ngang vô tình mang theo bao mùa nhớ . Và những chiều sau vẫn thế , chỉ còn nơi đó là một kẻ ngốc mãi đứng trông chờ trong vô vọng.      Có người đã từng hỏi vì sao tớ không thể quên được cậu . Đơn giản là vì ngay cả việc vì sao tớ yêu cậu , tớ còn không biết nữa . Yêu và quên..đều là một ẩn số . Và tớ chỉ biết đặt mỗi dấu chấm lửng sau những ẩn số đó .       " Cậu đã bao giờ thực sự yêu tớ chưa ? "      Câu hỏi đã được đặt ra nhưng chẳng dám nhận câu trả lời . Cũng có khi câu trả lời đã rõ rành rành rồi nhưng tớ chưa bao giờ chấp nhận là sự thật. Phải ! Là tớ không đủ dũng khí để đối mặt với nó . Tạo hoá ban tặng cho con người một sức mạnh ghê gớm đó là "ảo tưởng" mà. Vậy thì cứ để tớ ảo tưởng thêm vài lần nữa đi nào . :D    - Tháng năm ấy , người đã từng thương tôi !?     Nói đi , phải không , dù chỉ là mộng tưởng . - &

Anh - Em - Những kí ức của chúng ta !

       * Thời gian trôi nhanh thật ! Cuối cùng em cũng quên được anh . Em đã tập quen với việc nghe tin anh có người yêu mới , em cũng không thấy nhói nữa . Ngày hôm ấy , em nhận ra người yêu mới của anh chính là người yêu cũ . Em không vui , cũng không đau , chỉ thoáng buồn . Em buồn vì chúng ta từng có cơ hội quay lại . Nhưng anh không chọn em , anh chọn cô ấy . Em thấy anh trao những cử chỉ nồng ấm , như anh từng làm với em . Từng lời nói từng hành động đều quen thuộc . Phải chăng , em cũng như cô ấy , hay đối với tất cả những cô gái anh đều như thế ?! Là tình yêu trong anh quá lớn , hay quá dư thừa để trao hết cho những cô gái . Và ngày hôm ấy , em nhận ra . Em cũng chỉ là một trong số những người thuộc danh sách người yêu cũ của anh .        * Ngày hôm nay em chợt nhớ đến anh . Chẳng hiểu sao con tim em cứ gọi tên anh mãi . Dường như nó muốn phản bội em rồi . Xem như tự thưởng cho con tim sau tháng ngày an yên . Em để mặc nó dằn vặt bản thân thêm mộ