Skip to main content

Popular posts from this blog

NGƯỜI THƯƠNG

                         Đã bao giờ bạn yêu 1 ai đó và dành hết tình cảm cho họ chưa. Tôi đã từng. Tôi đã từng yêu một người, yêu rất nhiều, nhưng là - yêu đơn phương. Tôi đơn phương em nay cũng đã tròn 3 năm, và đến giờ thứ tình cảm ấy vẫn không được đáp trả.  . . .       Tớ đã phải lòng cậu từ những ngày đầu đến lớp. Là thứ tình cảm trẻ con non nớt thích nhau vì cảm mến, tớ trân trọng điều đó. Tớ xem cậu như người bạn tri kỉ, 1 người bạn mà những tưởng sẽ không thể thiếu trong cuộc sống sau này. Lớn thêm chút nữa tớ chợt nhận ra, tình cảm ấy không đơn thuần là tình tri kỉ, mà nó còn vượt xa hơn thế nữa .. đó là tình yêu! Nói 1 cách chính xác rằng tớ đã yêu cậu rồi và không biết tự lúc nào. Nhưng tớ biết chắc 1 điều rằng tớ đang yêu đơn phương và sẽ không bao giờ được đáp trả. Phải, là tớ ngu ngốc khi cứ dấn thân vào tình yêu này dẫu biết rằng sẽ không có kết thúc tốt đẹp, là t...

Anh - Em - Những kí ức của chúng ta !

       * Thời gian trôi nhanh thật ! Cuối cùng em cũng quên được anh . Em đã tập quen với việc nghe tin anh có người yêu mới , em cũng không thấy nhói nữa . Ngày hôm ấy , em nhận ra người yêu mới của anh chính là người yêu cũ . Em không vui , cũng không đau , chỉ thoáng buồn . Em buồn vì chúng ta từng có cơ hội quay lại . Nhưng anh không chọn em , anh chọn cô ấy . Em thấy anh trao những cử chỉ nồng ấm , như anh từng làm với em . Từng lời nói từng hành động đều quen thuộc . Phải chăng , em cũng như cô ấy , hay đối với tất cả những cô gái anh đều như thế ?! Là tình yêu trong anh quá lớn , hay quá dư thừa để trao hết cho những cô gái . Và ngày hôm ấy , em nhận ra . Em cũng chỉ là một trong số những người thuộc danh sách người yêu cũ của anh .        * Ngày hôm nay em chợt nhớ đến anh . Chẳng hiểu sao con tim em cứ gọi tên anh mãi . Dường như nó muốn phản bội em rồi . Xem như tự thưởng cho con tim sau tháng ngày an yên . Em đê...

CHO NHAU MỘT LỜI ĐÁP

        Chiều nắng nhạt hôm ấy , cậu đến bên tớ  như một cơn gió mùa thu nhẹ nhàng . Cũng chiều nắng nhạt đó , cậu lướt ngang vô tình mang theo bao mùa nhớ . Và những chiều sau vẫn thế , chỉ còn nơi đó là một kẻ ngốc mãi đứng trông chờ trong vô vọng.      Có người đã từng hỏi vì sao tớ không thể quên được cậu . Đơn giản là vì ngay cả việc vì sao tớ yêu cậu , tớ còn không biết nữa . Yêu và quên..đều là một ẩn số . Và tớ chỉ biết đặt mỗi dấu chấm lửng sau những ẩn số đó .       " Cậu đã bao giờ thực sự yêu tớ chưa ? "      Câu hỏi đã được đặt ra nhưng chẳng dám nhận câu trả lời . Cũng có khi câu trả lời đã rõ rành rành rồi nhưng tớ chưa bao giờ chấp nhận là sự thật. Phải ! Là tớ không đủ dũng khí để đối mặt với nó . Tạo hoá ban tặng cho con người một sức mạnh ghê gớm đó là "ảo tưởng" mà. Vậy thì cứ để tớ ảo tưởng thêm vài lần nữa đi nào . :D    - Tháng năm ấy , người đã từng thương tôi ...